Thung lũng Siyi
Bản tình ca thủ đô "Black Tea House" của Priscilla Chan hát về tình yêu sâu sắc và ngọt ngào giữa nam nữ thành thị.Đây tất nhiên là một tình yêu đẹp xảy ra trong một quán trà ở thành phố Hong Kong sầm uất vào cuối thế kỷ 20. Và khi nhìn lại một thế kỷ trước, tức là từ Phong trào Cải cách năm 1898 vào cuối thế kỷ 18 đến cuộc chiến tranh lãnh chúa, rồi đến trước ngày thành lập nước Trung Quốc mới, các quán trà ở Trung Quốc trong ba thời đại gần nửa thế kỷ này như thế nào?Đối với các quán trà ở Bắc Kinh, vở kịch “Trà quán” của ông Lão Xá chắc chắn là sự phản ánh tiêu biểu nhất về những biến đổi của xã hội trong các thời kỳ phát triển khác nhau.
Tuyển tập “Trà quán” do Nhà xuất bản Nhân dân Chiết Giang xuất bản gần đây không chỉ bao gồm hai bộ phim truyền hình nổi tiếng “Trà quán” và “Longxugou” của Lão Xá mà còn có những tác phẩm văn xuôi rất tiêu biểu của Lão Xá.Trong số đó, ở cảnh đầu tiên của bộ phim Trà Quán, tác giả đã xây dựng thành công hình tượng Vương Lập Phát, một chủ tiệm phàm phu ích kỷ, sắc sảo nhưng có tâm, đồng thời tạo dựng nên một Thường Tứ gia chính trực và bản lĩnh.Điều làm tác giả cảm động sâu sắc hơn là tác giả còn kể về hoàn cảnh gia đình của Kang Liu, một nông dân nghèo ở ngoại ô Bắc Kinh, với giọng điệu ấm áp. Tại đây, ông kể lại câu chuyện đau thương và bi thảm về việc ông đã bán con gái mình là Kang Shunzi cho Eunuch Pang làm vợ để kiếm sống. Điều này phản ánh sâu sắc mặt tối của xã hội cũ, nơi người dân phải vật lộn để mưu sinh.Tất nhiên, trong vở kịch, tác giả cũng tạo ra một Qin Zhongyi chủ trương cứu nước bằng công nghiệp, thành lập nhà máy và tiến hành cải cách. Tác giả còn dùng ông như một niềm hy vọng mới để viết nên tương lai của Trung Quốc.Trong đó, ở cảnh đầu tiên, tác giả dùng cảnh tượng trưng hai vị khách uống trà A và B chơi cờ trong quán trà để kết thúc. Đây là một nước đi thông minh của tác giả, vì nó thể hiện sự mong đợi rằng xã hội cũ cuối cùng sẽ bị diệt vong. Ví dụ, khách trà A nói "Tướng quân!" Bạn đã hoàn tất!
Trong màn thứ hai, bối cảnh được đặt sau cái chết của Yuan Shikai. Trước thực tế đen tối của thời kỳ hỗn loạn của các lãnh chúa này, việc kinh doanh quán trà trở nên ảm đạm, và người chủ Wang Lifa đã bị gián điệp và những người khác tống tiền. Tất nhiên, tin tốt là Kang Shunzi và con trai đã trốn thoát khỏi cung điện. Trong thời kỳ đen tối này, một số điều kỳ lạ đã xảy ra, đó là hai kẻ đào ngũ muốn cưới một người vợ. Điều này hơi khó tin nhưng nó làm nổi bật những khía cạnh xã hội đen tối của thời kỳ lãnh chúa.
Màn thứ ba cho thấy mặt tối của sự thống trị của Quốc Dân Đảng sau Chiến tranh chống Nhật. Quán trà của Wang Lifa trở thành "Trạm tình báo" của Giám đốc Quốc dân đảng Shen, không còn hy vọng hoạt động độc lập. Công việc kinh doanh của Qin Zhongyi thất bại, cuộc sống của Chang Siye cũng gặp nhiều khó khăn trước hiện thực xã hội đầy sóng gió. Cái kết của họ thật bi thảm. Trong lúc tuyệt vọng của họ lại xuất hiện một cảnh tượng rất tiêu biểu và mang tính nghi thức, tức là họ rải tiền giấy để “tưởng niệm” và cũng để “kỷ niệm thời xưa”.Nhân vật chính Wang Lifa đáp trả bằng cách chết, điều này đã đẩy bộ phim lên đến cao trào.Điều đáng giá ở tác giả là một mặt ông dùng quán trà làm bệ để vạch trần mặt tối của Trung Quốc thời xưa, đồng thời, ông cũng sử dụng lời thoại ẩn giấu của Kang Shunzi để cho thấy Trung Quốc sẽ tiến tới một con đường tươi sáng. Bởi vì Kang Shunzi và những người khác đã đào thoát đến khu du kích Tây Sơn, đây chắc chắn là một hy vọng mới cho Trung Quốc.Điều tuyệt vời của “Phòng trà” là nó là một mô hình thu nhỏ về sự phát triển của lịch sử Trung Quốc. Thế giới trà quán nhỏ bé này thực chất là một thế giới rộng lớn về sự phát triển của lịch sử Trung Quốc.
Ngoài ra, vở kịch "Longxugou" cũng là vở kịch 3 hồi do Lão Xá sáng tác. Đây là một bộ phim ca ngợi nước Trung Quốc mới xã hội chủ nghĩa, chứng minh đầy đủ rằng ông Lão Xá là một “Nghệ sĩ nhân dân” rất xứng đáng.Một mặt, nhìn từ góc độ khách quan của chủ nghĩa tập thể, cho thấy ở Bắc Kinh sau giải phóng, chính quyền nhân dân đã làm được nhiều việc thiết thực cho người dân như sửa nhà tiêu, bắt giặc cướp, xây mương, sửa đường,… Những điều này đều đáng được nhân dân khen ngợi, ủng hộ và yêu mến.Điều làm cho vở kịch này trở nên thú vị hơn đối với tác giả là nó khắc họa nhân vật chính Cheng Kuaishou, người từ một nghệ sĩ giải trí trở thành “kẻ điên” trong xã hội cũ, và sau đó từ một “người điên” trở thành một nghệ sĩ sau khi giải phóng.Ở xã hội cũ, anh phải chịu đủ loại tra tấn, đau khổ khiến anh phát điên, nhưng may mắn thay ở xã hội mới, anh đã được chữa trị và ban cho một cuộc sống mới. Tác giả nhìn cái lớn trong cái nhỏ, sử dụng nhân vật Cheng điên để tượng trưng cho sự phát triển của Trung Quốc.Mặc dù gặp phải nhiều trở ngại trong xã hội cũ, Trung Quốc vẫn có thể tiếp tục phát triển lành mạnh trong xã hội mới. Tác giả sử dụng nhân vật “nhỏ” của Madman Cheng để minh họa cho bức tranh lớn về Trung Quốc đang hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Loại hình nghệ thuật kịch này rất tích cực, truyền cảm hứng và chứa đầy tình cảm yêu nước.
Ngoài phim truyền hình, trong cuốn sách này chúng ta đọc văn xuôi của ông Lão Xá cũng rất độc đáo.Anh có lối viết rất thú vị, sinh động và dễ gần. Đầu tiên ở đây là bài viết nổi tiếng "Mùa đông ở Tế Nam".Ở đây chúng ta đọc thấy lối viết rất thông dụng của Lão Xá, đó là lối viết tu từ tương phản, để thể hiện ý trung tâm mà ông muốn diễn đạt.Ví dụ, lúc đầu, tôi muốn viết về thời tiết ôn hòa và đầy nắng ở Tế Nam, nhưng tôi đã lấy cơn gió buốt giá ở Bắc Bình và London đầy sương mù để đối lập với gió ấm và không lạnh ở Tế Nam, cũng như cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp khi quang đãng.Ngoài ra, điều khiến tôi ấn tượng hơn nữa là câu: Mảnh pha lê này được bao phủ bởi những mái nhà màu đỏ, những ngọn núi cỏ vàng và những bóng cây nhỏ màu xám như những cụm hoa nhỏ trên thảm.Đây là một kỹ thuật rất ẩn dụ để mô tả những cảnh theo đuổi vẻ đẹp của màu sắc trong hội họa. Trong số các nhà văn nam, hiếm khi có thể dùng từ ngữ màu sắc để miêu tả cảnh vật và bày tỏ cảm xúc. Đây là khía cạnh sống động, giàu trí tưởng tượng, nhạy cảm và tinh tế của ông Lão Xá.
Ngoài ra, đoạn đồng hành “Mùa thu ở Tế Nam” cũng được viết rất đẹp.Nó còn phản ánh tâm trạng của tác giả với tư cách là một nhà thơ. Anh ấy viết về sự mát mẻ của Tế Nam một cách rất minh bạch và rõ ràng, đặc biệt là ở phần cuối. Đây là cách tác giả viết mùa thu Tế Nam thành thơ. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể thấy tác giả có tâm tình của một nhà thơ.
Ngoài Tế Nam, tác giả còn dùng những cảm xúc mạnh mẽ của nhà thơ để bày tỏ nỗi nhớ nhà đối với Bắc Kinh. Trong “Tư tưởng Bắc Kinh”, ở đây chúng ta luôn đọc thấy tác giả cũng dùng phương pháp tương phản để bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ nhà đối với Bắc Kinh.Chẳng hạn, qua nhà máy ở London hút thuốc suốt ngày, nó làm nổi bật vẻ đẹp thiên nhiên của Peiping, gần giống với việc “hái hoa cúc dưới hàng rào phía đông”, đồng thời cũng thể hiện niềm vui của tác giả trong cuộc sống trồng hoa, cây cỏ ở Peiping.Nó cũng phản ánh cộng đồng Hutong yên tĩnh ở Bắc Kinh qua sự sôi động của Paris.Tiêu biểu nhất là so với cà phê và rượu ở Paris, Bắc Kinh có trà thơm dịu. Điều này phản ánh niềm khao khát sâu sắc của tác giả đối với Bắc Kinh.
Tất nhiên, tác giả cũng viết về tình yêu của mình với Thành Đô, vì ở đó có nhiều bạn bè, Thành Đô có tay có miệng, Tứ Xuyên Opera rất xuất sắc; anh ấy cũng viết về Thanh Đảo, nơi rất thích hợp để vui chơi. Ở đây chúng ta có thể đọc được khía cạnh hài hước của ông Lão Xá. Chẳng hạn, ở cuối bài viết trong “Qingdao and Me”, tác giả đã mạnh dạn và thẳng thắn nói đùa: Sau khi cưới vợ lẽ, có lẽ tôi sẽ hát hay hơn một con vịt… Không biết vợ tác giả có để tác giả quỳ trên chậu rửa và vỏ sầu riêng sau khi nhìn thấy không?!Hahaha!Ngoài ra, tác giả còn viết về sự bình dị và tĩnh lặng của núi Thái Sơn trong “Thanh Đảo và Shanda”, đồng thời viết về sự trong sáng và bình dị của hồ Daming vào mùa thu trong “Mùa xuân hồ Daming”.
Ngoài ra, chúng ta còn biết ông Lão Xá bay từ Trùng Khánh đến Côn Minh ngày 26/8/1941 và được Khoa Văn học Trung Quốc của Đại học Hiệp hội Tây Nam mời đến thuyết trình tại Đại hội đồng Liên Hợp Quốc. Trong thời gian ở Côn Minh, tác giả còn viết một bài văn xuôi dài “Lời ngắn về chuyến đi Vân Nam”, trong đó ông cũng viết về cảnh sắc thiên nhiên Vân Nam quanh năm như mùa xuân.Trong chín phần, chúng ta có thể đọc rằng tác giả sẽ đọc to bài viết cho bạn bè nghe, để người ngoài cuộc có thể hiểu và làm cho bài viết hay hơn. Điều này thể hiện tính cách khiêm tốn và hòa đồng của tác giả.Ngoài ra, ở chương 21, tác giả còn giới thiệu sơ qua 4 cảnh ở Đại Lý là những cảnh miêu tả cảnh vật trữ tình rất hay.Trong các bài viết như “Trồng hoa”, “Mèo”, “Đậu phộng”, “Thỏ bậc thầy” và “Động vật nhỏ”, tác giả viết về tình yêu của tác giả đối với động vật và thực vật. Qua lời nói sôi nổi của anh, chúng ta có thể thấy anh có một trái tim đẹp, luôn trẻ trung và thân thiện.
Trong bài “Đọc sách”, chúng ta có đọc về một ông Lão Xá tính tình thật thà “nổi loạn” trong việc đọc sách. Anh đọc nhanh, không hệ thống, không phản hồi, không đọc sách mình viết.Và sự nổi loạn này chính là điều chúng ta ai cũng cần, vì muốn đọc thoải mái thì có khi phải học như ông Lão Xá.
Như tác giả đã nói: Cây bút của tôi sẽ dịu dàng, hơi mỉm cười, không giận dữ, viết những lời thông minh, hợp lý. Đây là cách tác giả tóm tắt rất cao phong cách văn học của riêng mình.Một quán trà nhỏ là một xã hội lớn; a Longxugou là một cảnh đẹp về những con người sống và làm việc hạnh phúc trong xã hội mới của Trung Quốc, nơi cũng thể hiện trọn vẹn tình cảm yêu nước. Những bài văn xuôi miêu tả cảnh vật, đồ vật và con người đều là những kiệt tác nhẹ nhàng của tác giả, đều đáng để thưởng thức.