Câu nói kinh điển này xuất phát từ [Nhà Đường] "Thác nước mùa thu ở Kinh Môn" của Lý Bạch:
Sương đã rơi trên cây trên sông Kinh Môn, cánh buồm còn nguyên vẹn treo trong gió thu.
Chuyến đi này không nhằm mục đích du lịch mà vì tôi yêu thích những ngọn núi nổi tiếng và đi vào núi.
Lưu ý:
1. Cây sông trơ trụi, lá cây sông rụng sau sương giá.
2. Cánh buồm vải, mượn ý nghĩa ám chỉ của Gu Kaizhi ở đây, có nghĩa là một cuộc hành trình bình yên.
3. Cá vược và cá chép, Trương Hán, người nước Ngô thời Tây Tấn, làm quan ở Lạc Dương. Ông nhìn thấy gió mùa thu và nghĩ đến món canh cải rừng thơm ngon cùng cá chẽm và cá chép ở quê hương nên từ chức trở về nhà.
4. Shan (shàn), địa danh, thuộc thành phố Thặng Châu và huyện Tân Xương, tỉnh Chiết Giang ngày nay.
Bản dịch:
Sương thu rơi xuống Kinh Môn, lá rụng. Dòng sông rộng mở do trời cao trên núi, gió thu cũng tiễn tôi đi, chuyến đi của tôi được an toàn.
Chuyến đi xa nhà này không phải vì lòng tham mà là để thăm thú những ngọn núi và dòng sông nổi tiếng nên tôi muốn đến Diên Trung.
Đánh giá cao:
Bài thơ này được viết khi nhà thơ đến Thục lần đầu tiên vào năm Khai Nguyên thứ 13 (725). Nó chứa đầy niềm khao khát đẹp đẽ của tác giả về một tương lai tươi sáng và tràn đầy nhiệt huyết tích cực và lãng mạn.Bài thơ chứa đầy sự phấn khích anh hùng của Li Bailang khi du hành đến Wuyue và tìm kiếm những điều kỳ diệu và kỳ quan.Cả bài thơ có bốn câu. Miêu tả phong cảnh, trần thuật, thảo luận đều sinh động, lối viết linh hoạt, tự nhiên.Bốn dòng thơ sử dụng hai ám chỉ liên tiếp, nhưng khi đọc không có cảm giác xếp chồng lên nhau, đạt trạng thái lời nói như do chính mình nói ra, khéo léo, sinh động, sống động và tự nhiên.