Câu kinh điển này xuất phát từ "Bình minh mùa xuân" của Mạnh Hạo Nhiên [Nhà Đường]:
Ngủ mùa xuân, không nhận ra bình minh, khắp nơi nghe tiếng chim hót.
Đêm mưa gió về, biết bao nhiêu bông hoa đã rụng.
Lưu ý:
① Chun Xiao: Sáng sớm mùa xuân.Xiao ám chỉ khi trời vừa rạng đông.
②Vô thức: Vô tình, không biết trời đã sáng.
③ Nghe tiếng chim hót: nghe tiếng chim hót; ngửi, nghe; khóc, tweet.
④Ye Lai: vào ban đêm.
Bản dịch:
Gió xuân lảng vảng nên tôi ngủ quên, chưa kịp nhận ra thì trời đã sáng; Tôi chợt tỉnh dậy, khắp nơi tiếng chim hót líu lo.
Ban đêm bị Hồ Hủ mê hoặc, hình như có tiếng gió mưa xào xạc; Không biết đã thổi đổ bao nhiêu bông hoa đáng thương?
Đánh giá cao:
Bài thơ “Bình minh mùa xuân” được nhà thơ viết khi ông đang sống ẩn dật ở núi Lumen. Ý tưởng nghệ thuật rất đẹp.Nhà thơ nắm bắt khoảnh khắc thức dậy vào buổi sáng mùa xuân để miêu tả, liên tưởng, thể hiện một cách sống động tình yêu, nỗi thương xót của nhà thơ đối với mùa xuân.
Bài thơ này nắm bắt không khí mùa xuân đặc trưng thông qua những cảm xúc, liên tưởng thính giác ngay sau khi thức dậy ở Chunxiao (buổi sáng mùa xuân), đồng thời bày tỏ tình yêu mùa xuân và nỗi thương tiếc mùa xuân.Hai dòng đầu bài thơ miêu tả nhà thơ đang ngủ say trong một đêm mùa xuân mà không biết trời đã sáng. Khi tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng chim hót líu lo khắp nơi ngoài nhà.Nhà thơ trân mực như vàng, thể hiện cảnh sắc rực rỡ của bình minh mùa xuân chỉ bằng một câu: “Khắp nơi nghe chim hót”.Nhưng qua đó người ta có thể biết rằng chính tiếng hót của loài chim này đã đánh thức nhà thơ khỏi giấc ngủ lười biếng. Có thể tưởng tượng lúc này ngoài nhà đang có một mùa xuân tươi sáng, người ta có thể cảm nhận được lời ca ngợi mùa xuân của nhà thơ.Chính cảnh bình minh xuân đáng yêu này đã khiến nhà thơ tự nhiên chuyển sang liên tưởng câu ba và câu bốn của bài thơ: Đêm qua tôi nghe tiếng gió mưa trên bầu trời mờ mịt. Giờ đây bao nhiêu bông hoa đang nở trong sân đã bị rung chuyển?Liên quan đến hai câu đầu của bài thơ, cơn bão đêm không phải là cơn bão dữ dội mà là cơn gió nhẹ và mưa phùn. Nó đưa nhà thơ vào một vùng đất mộng mơ ngọt ngào và làm cho buổi sáng ngày càng tươi sáng hơn. Nó không hề đáng ghét.Nhưng sau cùng nó sẽ rũ bỏ hoa xuân, lấy đi ánh xuân. Vì thế, câu “Tôi biết bao nhiêu hoa rụng” còn hàm chứa nỗi buồn thoáng qua, niềm mơ màng vô bờ bến của nhà thơ về mùa xuân đi qua.
Sở dĩ bài thơ này được mọi người yêu thích không chỉ vì ngôn ngữ trong sáng, giọng điệu bắt tai mà còn vì nó gần gũi với cuộc sống, hòa quyện cảnh vật và mang ý nghĩa ý nghĩa.